Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em


Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Ngôn Tình

An Diệc Thành đối với lời Hạ Tư Tư từ chối cho ý kiến, đi qua bên cạnh Hạ Tư Tư, bất thình lình nói ba chữ "Trình Vũ Phỉ."

Hạ Tư Tư hơi sững sờ, sau một lúc mới phản ứng lại, anh đang nói đến người ngồi đối diện Tiết Giai Nhu. Hạ Tư Tư không nhịn được nhíu chân mày, cô đối với cô gái kia cũng không quen, mới vừa nói với anh đó là bạn cấp hai cũng chỉ là nói bậy, thế nhưng anh lại có thể nói ra đúng tên của đối phương.

Một lát sau, Hạ Tư Tư lại bình thường lại, An Diệc Thành nói không chừng là đang gạt cô đây, nói một cái tên lung tung, cô chắc chắn đây lại là bẫy của anh.

Cô dùng từ "lại" này, Hạ Tư Tư nghĩ cô lúc trước hỏi An Diệc Thành, bé trai anh nuôi có phải con anh hay không, anh nghiêm túc gật đầu, sau này Hạ Tư Tư nghĩ rất lâu, kết hợp tất cả mọi chuyện của anh lại, anh cũng không thể có một đứa con lớn như vậy.

Chương 1

 

Hôm nay Trình Vũ Phỉ rất không thuận lợi, đầu tiên là bước xuống xe buýt thì vấp ngã, tiếp theo lúc pha cà phê thì làm bỏng tay, cuối cùng tài liệu cô chuẩn bị rất lâu, sau khi máy vi tính bị chết máy thì tất cả những tài liệu đó đều không cánh mà bay. Cũng may lãnh đạo cũng không yêu cầu cô trong vòng hôm nay phải đem tất cả tài liệu xử lý tốt, khi nhìn tới tài liệu trống trơn, cô lập tức ‘’tâm phiền ý loạn’’.

Hôm nay là một ngày tồi tệ, cô nghĩ như vậy.

Đến giờ tan sở, đang làm việc mệt mỏi, tan sở mọi người như được uống thuốc kích thích bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, trong công ty có mấy thực tập sinh mới tới, tuổi tác không lớn, còn chưa tốt nghiệp đại học, mang đến cho phòng làm việc đầy sức sống, lúc này một cô gái cầm tờ báo cười vui vẻ, "Chúng ta đi xem phim được không, tôi thích nhất Hạ Tư Tư, hôm nay chiếu phim mới của cô ấy."

Có vài đồng nghiệp cũng bàn luận sôi nổi đòi đi, cũng không phải là thích minh tinh điện ảnh Hạ Tư Tư này, mà vì hai ngày trước Hạ Tư Tư vinh quang đạt được giải diễn viên xuất sắc, cũng là đối với diễn xuất gần như từng bước được công nhận, bây giờ thế giới giải trí thực lực và thần tượng cùng tồn tại thật khó tìm được diễn viên như vậy, này Hạ Tư Tư miễn cưỡng có thể coi là một người như vậy.

Cầm tờ báo đưa cho bạn học của mình, nhận lấy tờ báo cô ta liếc mắt nhìn, "Tại sao lại là tin này, cũng lặp lại nhiều lần rồi, báo chí cũng không sáng tạo gì." Làm cho người ta cũng có chút hoài nghi là báo chí đang cố ý lăng xê cô ấy thành ngôi sao điện ảnh mới.

"Tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ không phải rất xứng đôi sao? Nhìn hoài cũng không chán, hơn nữa bọn họ qua lại đã lâu, hiển nhiên sẽ bị chụp nhiều lần có thể chấp nhận được."

Lời vừa mới nói ra khỏi miệng, mọi người lập tức tham gia, suy đoán sôi nổi quan hệ của Hạ Tư Tư và An Diệc Thành. Từ khi Hạ Tư Tư bắt đầu xuất hiện, An Diệc Thành scandal không ngừng, có tờ báo còn đưa tin tỉ mỉ quan hệ của hai người, Hạ Tư Tư và An Diệc Thành cùng học một lớp ở cấp hai, lúc đó đã có lời đồn hai người ở cùng một chỗ, quan hệ rất không bình thường, khi cấp ba hai người học cùng trường, tình cảm hiển nhiên không cần nói.

Lúc đầu, mọi người chú ý Hạ Tư Tư là ngôi sao mới trong làng giải trí, tiếp theo Hạ Tư Tư và An Diệc Thành nhiều lần bị truyền thông đưa tin sau khi cùng nhau ăn tối, tên tuổi An Diệc Thành liền bị lôi ra. Khi tiến một bước nữa biết được thân phận An Diệc Thành, mọi người càng thêm mở rộng tầm mắt, An Diệc Thành này lại là một trong những người lãnh đạo "Hoàng Thành".

"Hoàng Thành" , vốn không thể tưởng tượng nổi sẽ còn tồn tại, trước kia thế lực phía sau đầy bí ẩn, thế lực lại sâu về mọi mặt, kể từ khi thay đổi lãnh đạo, giữa thời kỳ đen tối đó chủ nhân mới cũng xuất hiện ở trước mắt mọi người, "Hoàng Thành" cũng chầm chậm tẩy trắng, trở thành thế lực không thể rung chuyển, bao gồm đời sống, giải trí, máy móc, du lịch phương diện kinh doanh, đây chỉ là kinh doanh trên mặt nổi, cũng không ai biết rõ phạm vi của thế lực này to lớn cùng sâu xa bao nhiêu, hơn nữa mấy năm gần đây hàng năm "Hoàng Thành" quyên góp nhiều trường tiểu học hi vọng trợ giúp giảm thiểu trẻ em thất học, lại tích cực phối hợp với chính phủ xây dựng cơ sở công cộng, nền móng càng thêm vững vàng.

Theo đó "Hoàng Thành" càng thêm bí ẩn, mấy Đại Đương Gia "Hoàng Thành" cũng trở thành đề tài rất nhiều người nói tới, mà An Diệc Thành, chính là tứ thiếu của "Hoàng Thành", người ta gọi là Hoàng Thành An thiếu gia.

Trình Vũ Phỉ nghe các đồng nghiệp nói chuyện, ánh mắt lại ngơ ngác nhìn văn bản trống không, gõ bàn phím, sự thật là không gõ được một chữ nào.

Cô dùng tay gõ lên bàn phím, dự định làm thêm giờ thử xem có cứu vãn những tài liệu này được không, khóe miệng cô nâng lên một nụ cười, có chút hiếu kỳ muốn biết, nếu như nói cho bọn họ biết, An Diệc Thành là bạn học cấp ba của cô, bọn họ sẽ phản ứng như thế nào.

"Chị Trình, đi xem phim cùng đi, dù sao chị tan việc cũng không có chuyện gì." Cô gái đột nhiên nhìn về phía Trình Vũ Phỉ.

Trình Vũ Phỉ lắc đầu một cái, tiếng"Chị Trình" này không chỉ làm cho cô phục hồi tinh thần, mà còn làm cho cô biết mình không phải là cô bé mười sáu tuổi, là một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi, vì cuộc sống mà bôn ba, mà những ảo tưởng quá khứ, cũng chỉ là một giấc mơ đẹp, "Không, mọi người đi đi, hôm nay tôi có hẹn."

Cô nói như vậy, người khác cũng không khuyên nữa, thu dọn đồ đạc rời đi.

Trình Vũ Phỉ nhìn chằm chằm máy vi tính, suy nghĩ một chút, vẫn là tắt máy vi tính. Khi cô cầm giỏ sách chuẩn bị rời đi, thoáng cái thấy tờ báo lúc nãy các đồng nghiệp bàn luận lại để trên bàn, cô vốn không có ý định dừng lại, lại thấy trang đầu tờ báo "Từ thiếu gia hôn nhân tan vỡ cưới người khác", cô lập tức cầm tờ báo lên.

Lúc này cô mới nhớ, mới vừa rồi đồng nghiệp còn đang bàn luận tin tức Hạ Tư Tư đạt được danh hiệu diễn viên xuất sắc cho nên không nhìn đến tin tức bên trên, thì ra là vì xuất hiện điều này nên tin tức càng thêm bùng nổ.

Từ thiếu gia Từ Triệu Luân, là chồng của Tiết Giai Nhu, mà Tiết Giai Nhu là bạn tốt nhất của Trình Vũ Phỉ, không còn ai khác.

Tin tức này, thành công làm Trình Vũ Phỉ đem những phiền muộn kia nuốt vào lòng.

Trình Vũ Phỉ lập tức cầm điện thoại di động lên, gọi cho Tiết Giai Nhu, khi nói chuyện Tiết Giai Nhu hoàn toàn bình thường, tuyệt đối không giống như bị chồng vứt bỏ, khắp thành phố ai cũng biết chồng cũ muốn kết hôn người phụ nữ khác, Trình Vũ Phỉ cắn môi, nhưng không tức giận trong điện thoại, chỉ là nói với Tiết Giai Nhu cùng đi ra ngoài dùng cơm, Tiết Giai Nhu tâm tình hình như còn rất tốt, tuyên bố cô ấy biết nhà hàng rất tốt, đang muốn đi thử khẩu vị một chút, hơn nữa còn nói Trình Vũ Phỉ không được giành trả tiền với cô ấy.

Giọng Tiết Giai Nhu nhẹ nhõm như vậy, làm Trình Vũ Phỉ đều không thể không nghi ngờ, có phải mình nhầm không? Nhưng báo chí rõ ràng viết Từ Triệu Luân và Tiết Giai Nhu ở riêng từ khi nào, hôm nay Từ Triệu Luân lại có ý định kết hôn với con gái của ai, ngay cả thời gian đính hôn cũng đã có rồi.

Trình Vũ Phỉ cũng quên mất mình làm cuộc cách mạng duy trì tình bạn với Tiết Giai Nhu như thế nào, hai người ở cùng một khu nhà, tiểu học cùng học bài, lúc trung học cơ sở lại ngẫu nhiên học chung trường chung lớp, ngay cả cấp 3 cũng vẫn học chung một lớp, mỗi lần chia lớp cũng không làm hai người tách ra, khi đó Tiết Giai Nhu từng mỉm cười nói: xem ra đời này chúng ta nhất định phải ở cùng nhau.

Trình Vũ Phỉ đi ra cửa lớn công ty, đến gần trạm xe buýt đi gặp Tiết Giai Nhu. Bạn tốt nhất của mình ly hôn, cô lại còn phải nhờ báo chí mới biết, không thể không trách mình, đối với bạn bè không đủ quan tâm. Cô cũng không ngờ rằng, Tiết Giai Nhu và Từ Triệu Luân quan hệ xấu đến nỗi này.

Thời gian trước, em trai của Trình Vũ Phỉ chạy trốn vì cô quá hốt hoảng nên đến tìm Tiết Giai Nhu. Tiết Giai Nhu lúc đó đồng ý, nhưng chuyện vẫn chưa được giải quyết. Trình Vũ Phỉ biết, chuyện mà Tiết Giai Nhu có thể giúp, tuyệt đối không nói hai lời. Dựa vào địa vị của Từ Triệu Luân ở thành phố An Xuyên, có rất ít chuyện anh ta không giải quyết được, chuyện kia không giải quyết, tất nhiên là do Từ Triệu Luân không chịu ra mặt. Trình Vũ Phỉ đoán Tiết Giai Nhu và Từ Triệu Luân chắc chắn có vấn đề, nhưng không nghĩ sẽ đến nông nỗi phải ly hôn, nghiêm trọng hơn chính là Từ Triệu Luân lại trong thời gian ngắn muốn đính hôn cùng một người phụ nữ khác.

Trình Vũ Phỉ trong lòng rất rõ, Tiết Giai Nhu đồng ý với mình ra ngoài ăn cơm, còn cố ý đi đến nhà hàng giá đắt là vì biểu đạt sự áy náy khi không giúp được em trai cô.

Thật sự người nên bày tỏ sự áy náy chính là cô, mà không phải là cô ấy người bạn tốt này, Trình Vũ Phỉ trong lòng càng lúc càng khó chịu, tại sao cô có thể vào lúc cô ấy khó khăn nhất còn gây phiền phức cho cô ấy, mình thật đáng chết.

Khi Trình Vũ Phỉ tới nhà hàng thì Tiết Giai Nhu đã đến trước. Tiết Giai Nhu mang theo nụ cười ngoắc ngoắc tay gọi Trình Vũ Phỉ, bởi vì mấy ngày trước Tiết Giai Nhu ra nước ngoài du lịch, da hình như bị nắng ăn đen một chút, nhưng trên mặt nụ cười vẫn rực rỡ như cũ, khuôn mặt xinh đẹp vẫn động lòng người, ngay cả phục vụ cũng không nhịn được nhìn cô ấy.

Từ khi thấy nụ cười trên mặt Tiết Giai Nhu thì Trình Vũ Phỉ đã hiểu, cô chuẩn bị lời nói đầy bụng chỉ sợ cũng không nói ra được. Hai người biết nhau nhiều năm như vậy, đối với tính tình của nhau cũng hiểu rất rõ, Tiết Giải Như tuyệt đối không phải là loại người giả vờ cười trước mặt nhưng khóc sau lưng, dù có chuyện gì xảy ra, cô ấy vẫn có thể ăn được ngủ được như cũ, có thể nói cô ấy không tìm không phổi cũng được, nói hiểu được cuộc sống cũng được, tính tình phụ nữ như vậy, chưa chắc không phải là may mắn.

Tiết Giai Nhu đã từng nói, làm người cần gì phải đem chuyện không vui hiện trên mặt, hãy nghĩ tới chuyện vui vẻ, cười tốt hơn nhiều, giống như những vết thương trong lòng thật sự là không có giá trị để nhắc tới, từ từ cũng chỉ còn nhớ đến những chuyện vui vẻ những chuyện khó chịu thì phải quên hết.

Trình Vũ Phỉ vốn muốn tới khuyên Tiết Giai Nhu, dù sao Tiết Giai Nhu còn có một cô con gái tên Từ Nhân Nhân, nhưng bây giờ nhìn trạng thái Tiết Giai Nhu, ngược lại thấy mình suy nghĩ quá nhiều.

Trình Vũ Phỉ mới vừa đến gần, Tiết Giai Nhu liền đứng lên, nắm một tay Trình Vũ Phỉ, " Tớ đột nhiên nhớ đến một nhà hàng khác làm món đậu hũ rất ngon, hiện tại đột nhiên tớ đặc biệt muốn ăn, chúng ta đi đến đó đi, tớ nhớ cũng không xa lắm."

Suy nghĩ của Tiết Giai Nhu thay đổi quá nhanh, Trình Vũ Phỉ có chút theo không kịp, nhiều phục vụ nhìn như vậy, nếu là cô, chắc chắn sẽ ngượng ngùng không dám đi ra ngoài , nhưng Tiết Giai Nhu hình như thật sự không nghĩ đến điều này, cô không thể làm gì tốt hơn là gật đầu.

Đang chuẩn bị đi ra ngoài, phía sau đột nhiên có người kêu lên, "A. . . . . . Thật sự là Hạ Tư Tư, cô có thể cho tôi xin chữ ký không?"

Nhà hàng vốn nguy nga, trang trí rực rỡ, phong cách phục vụ cũng tốt, nghe nói tới đây ăn cơm không phú cũng quý, ở đây gặp minh tinh, cũng không có gì lạ.

Trình Vũ Phỉ theo bản năng xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy Hạ Tư Tư từ trong phòng mới bước ra, cách không xa sau lưng Hạ Tư Tư là một người đàn ông —— An Diệc Thành.

Trình Vũ Phỉ nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn Tiết Giai Nhu một cái, Tiết Giai Nhu mỉm cười sờ sờ tóc của mình, "Thôi, ở chỗ này ăn đi, tớ cũng lười đi bộ.."

Nguyên nhân là bởi vì nhìn thấy An Diệc Thành và Hạ Tư Tư ở đây, vì vậy nên muốn nhanh chóng mang Trình Vũ Phỉ đi khỏi đây, không nghĩ sẽ đúng lúc gặp phải, dứt khoát cũng không rời đi.

Trình Vũ Phỉ cùng Tiết Giai Nhu chọn bàn gần cửa sổ, rất nhanh có phục vụ tiến lên hỏi hai người muốn dùng gì, hai người cũng không quay đầu lại nhìn đôi nam nữ kia nữa.

Ngược lại Hạ Tư Tư sau khi kí tên xong thì mỉm cười, đưa mắt nhìn hướng hai người, cô hiển nhiên sẽ biết Tiết Giai Nhu. Lúc học cấp hai khi chọn hoa khôi của trường vì không thuận lợi yếu thế nên thua Tiết Giai Nhu, trong lúc nữ sinh tranh đấu, có lúc cũng không phải là vì vật chất mà đạt được, chỉ là không có được danh hiệu, người thua sẽ canh cánh trong lòng.

Hạ Tư Tư nhíu mày một cái, quay đầu nhìn An Diệc Thành phía sau, có chứa mấy phần hài hước, "Ai, anh có thể nói tên người đẹp kia không? Có phải là bạn học cấp hai."

An Diệc Thành trầm mặc, gương mặt anh tuấn tinh tế của anh thậm chí không có chút cảm xúc nào, ngay cả đầu cũng không hướng về phía cô chỉ nhìn vào hướng cũ.

Hạ Tư Tư cũng không thấy bất ngờ, An Diệc Thành cho tới bây giờ cũng không có hứng thú mấy chuyện này, thậm chí cô dám cam đoan, có lẽ anh cũng không biết Tiết Giai Nhu là ai, dù năm đó có nhiều nam sinh chỉ muốn một cái liếc mắt của Tiết Giai Nhu không ngại ở lớp học chờ thậm chí mấy giờ, nhưng An Diệc Thành có khả năng có thể tự động loại bỏ mỹ nữ sắc nước hương trời.

"Thôi quên đi, không làm khó dễ anh."

An Diệc Thành đối với lời Hạ Tư Tư từ chối cho ý kiến, đi qua bên cạnh Hạ Tư Tư, bất thình lình nói ba chữ "Trình Vũ Phỉ."

Hạ Tư Tư hơi sững sờ, sau một lúc mới phản ứng lại, anh đang nói đến người ngồi đối diện Tiết Giai Nhu. Hạ Tư Tư không nhịn được nhíu chân mày, cô đối với cô gái kia cũng không quen, mới vừa nói với anh đó là bạn cấp hai cũng chỉ là nói bậy, thế nhưng anh lại có thể nói ra đúng tên của đối phương.

Một lát sau, Hạ Tư Tư lại bình thường lại, An Diệc Thành nói không chừng là đang gạt cô đây, nói một cái tên lung tung, cô chắc chắn đây lại là bẫy của anh.

Cô dùng từ "lại" này, Hạ Tư Tư nghĩ cô lúc trước hỏi An Diệc Thành, bé trai anh nuôi có phải con anh hay không, anh nghiêm túc gật đầu, sau này Hạ Tư Tư nghĩ rất lâu, kết hợp tất cả mọi chuyện của anh lại, anh cũng không thể có một đứa con lớn như vậy.

Chương 2

 

Sau khi ăn thức ăn ngon, Trình Vũ Phỉ nhìn bạn tốt của mình, "Cậu không cần như vậy." Lời này một câu hai nghĩa, vừa uyển chuyển nói cho Tiết Giai Nhu biết không cần phải áy náy khi không giúp được em trai cô, Trình Vũ Phỉ cũng có ý không hy vọng Tiết Giai Nhu vì cô làm mọi chuyện như hôm nay.

Bắt đầu từ rất nhiều rất nhiều năm trước, Trình Vũ Phỉ không ngừng tưởng tượng đến ngày cô và An Diệc Thành gặp nhau, thậm chí cô còn tưởng tượng ra vô số cảnh tượng, chuyện mà cô nhớ lâu nhất là một giấc mơ ban ngày, anh sẽ nhớ đến cô như cô nhớ đến anh. Càng về sau, cô càng không nghĩ nữa rồi, cha cô đầu tư bắt đầu xảy ra vấn đề, cuối cùng thiếu nợ một số tiền lớn, đột nhiên ba bị xuất huyết não qua đời, mẹ chống đỡ không được bao lâu cũng ra đi theo ba, Trình Vũ Phỉ phải một mình chăm sóc đứa em trai nhỏ bảy tuổi, khi cô và em trai đứng ở đó, nhìn người khác dán tờ giấy niêm phong lên nhà của mình bán đấu giá, cô ngay cả nhà cũng không có, sau đó cô chỉ dốc lòng kiếm tiền cho em trai đi học, tình hình thực tế khác những tưởng tượng về tình yêu đó, cho nên chỉ là thoảng qua như mây khói.

Cô cho là mình thật sự quên mất, cho tới bây giờ mới hiểu được, cô chẳng qua chỉ những chuyện trải qua không muốn đề cập đến đặt ở sâu trong lòng, không muốn lộ ra, thậm chí cô cho là mình rất kiên cường buông xuống tất cả.

Tiết Giai Nhu hành động, vì cô lừa mình dối người hung hăng tát cô một bạt tai, cô ngay cả người khác cũng không lừa gạt được, làm sao có thể gạt được mình.

"Nhiều năm như vậy rồi cậu vì sao không yêu ai?" Tiết Giai Nhu vẻ mặt lại bình thường, chăm chú nhìn Trình Vũ Phỉ, "Tại sao không muốn nghĩ về tình cảm nữa?" Thấy Trình Vũ Phỉ chuẩn bị mở miệng phản bác, Tiết Giai Nhu lắc đầu một cái, "Cậu không phải lại định nói cậu muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho em trai cậu đã rất nhiều năm rồi, lý do này chỉ là cái cớ, cậu sử dụng rất nhiều năm, cũng nên đổi mới rồi."

Trình Vũ Phỉ lập tức mất đi dũng khí giải thích, việc của cô Giai Nhu hiểu rất rõ, giống như một chiếc gương, soi thấy tất cả hình ảnh của mình, nhưng mình vẫn muốn không ngừng che giấu.

Tiết Giai Nhu hiểu rất rõ tình cảm Trình Vũ Phỉ đối với An Diệc Thành, trong lúc vô tình cô phát hiện ra. Khi đó học chính trị lớp 12, thầy giáo mỗi ngày đều ở trên lớp không sợ làm phiền người khác nói tầm quan trọng của thi tốt nghiệp, mong muốn mọi người ngày đêm học tập chăm chỉ vì kì thi tốt nghiệp. Ở trường thì căng thẳng, mỗi ngày Trình Vũ Phỉ vẫn lựa chọn đi bộ trở về nhà. Lúc đầu, Trình Vũ Phỉ nói muốn rèn luyện thân thể, muốn đi bộ nhiều một chút.

Cho đến có một ngày, Tiết Giai Nhu phát hiện, Trình Vũ Phỉ một thời gian dài không đứng cùng mình đợi tài xế chở về nhà, cũng vì chợt có ý nghĩ đi theo phía sau Trình Vũ Phỉ. Nếu như hôm đó cô không đi theo Trình Vũ Phỉ, có lẽ đời này cũng không biết bí mật của Trình Vũ Phỉ, ở chuyện tình cảm Trình Vũ Phỉ cũng thật có năng lực che dấu, không đem cô ấy bức đến chết, cô ấy tuyệt đối sẽ không nói bất cứ đề tài gì về việc này.

Tiết Giai Nhu thấy Trình Vũ Phỉ vẫn đi theo phía sau lớp trưởng, thậm chí ngay cả cô đi theo phía sau cô ấy đều không phát hiện, rốt cuộc sau đó cô ấy không thể không rẽ hướng khác, Tiết Giai Nhu mới đi đến trước mặt Trình Vũ Phỉ, vỗ một cái thật mạnh vào vai Trình Vũ Phỉ, Trình Vũ Phỉ bị sợ đến thiếu chút nữa hét ầm lên, "Thì ra là cậu đối với lớp trưởng chúng ta. . . . . ." Tiết Giai Nhu cười đến mức kỳ dị lại xảo quyệt, chọc cho Trình Vũ Phỉ lập tức đỏ mặt.

Cho dù lúc đó, Tiết Giai Nhu phát hiện bí mật của Trình Vũ Phỉ.

Tiết Giai Nhu đối với chuyện tình cảm của Trình Vũ Phỉ cũng không muốn phát biểu thái độ gì, cô đối với An Diệc Thành thái độ bình thường, thật ra thì trong trường người thầm mến An Diệc Thành không ít, mỗi lần có nữ sinh lớp khác đỏ mặt đưa thư tình. An Diệc Thành đối với nữ sinh này, thật không có bất kỳ đặc biệt gì, cũng không coi người ta có bao nhiêu xinh đẹp, vẫn lạnh lùng cự tuyệt. Thật sự đặc biệt, cũng chính vì việc An Diệc Thành đối với mỹ nữ trường học Hạ Tư Tư đặc biệt hơn một chút, những cô gái khác anh cũng không để vào mắt, mà thái độ của anh cũng không kiêu căng không tỏ vẻ bề trên, mà là không hiện lên mặt cảm xúc gì. Tiết Giai Nhu cảm thấy nam sinh như thế, càng thêm đả thương người, người khác ngay cả cảm xúc của anh cũng không thể nào động được một ít.

Không có chuyện gì thì Tiết Giai Nhu thích trêu ghẹo Trình Vũ Phỉ, cô cực kỳ tò mò, rất muốn biết Trình Vũ Phỉ vì sao lại động lòng vì một nam sinh như vậy. Ở trong mắt Tiết Giai Nhu, An Diệc Thành cũng chỉ là đẹp trai, thành tích tốt mà thôi, việc khác cũng không tính là được, hơn nữa gia đình An Diệc Thành hết sức khó khăn là sự thật tất cả mọi người trong lớp đều biết.

Tiết Giai Nhu nhớ Trình Vũ Phỉ hình như có nói qua, Trình Vũ Phỉ cũng không biết tại sao, chỉ là nhìn anh thì trong lòng tình cảm tràn đầy, muốn đến gần anh một chút, gần anh thêm một chút nữa.

Nhìn Trình Vũ Phỉ vì có thể ở bảng vàng trong kì thi tháng gần tên anh hơn một chút mà nghiêm túc nghe giảng cố gắng học tập, Tiết Giai Nhu cố gắng đem lời khuyên của mình nuốt xuống.

Tiết Giai Nhu thừa nhận, mình so với Trình Vũ Phỉ thực tế hơn rất nhiều rất nhiều. An Diệc Thành coi như được Thầy giáo và bạn học thừa nhận về sau có khả năng thành công thì thế nào, coi như anh thành công, cũng là chuyện nhiều năm nhiều năm sau này, huống chi trên cái thế giới này nhiều người thành tích tốt không kể siết, vậy thì có thể nói lên vấn đề gì. Lấy thái độ cha mẹ Trình Vũ Phỉ, là tuyệt đối không thể nào chấp nhận Trình Vũ Phỉ đi theo một người không có địa vị không có thân phận cao quý như vậy. Đừng nói đến hoàn cảnh gia đình Trình Vũ Phỉ như vậy, ngay cả trong gia đình bình thường, cha mẹ cũng không đồng ý đem cả đời con gái của mình giao cho một nhà nghèo đói như vậy.

Quan trọng hơn là, Trình Vũ Phỉ còn có một đối tượng đính hôn, từ sớm đã được sắp xếp xong xuôi việc đính hôn.

Nhưng lúc đó Trình Vũ Phỉ hoàn toàn lâm vào tình trạng yêu say đắm, Tiết Giai Nhu không muốn làm cụt hứng. Nếu không phải vì sau này Trình gia gặp chuyện ngoài ý muốn, nhà trai từ hôn, có lẽ thật sự Trình Vũ Phỉ đã kết hôn với đối tượng đó rồi. Tiết Giai Nhu có mấy phần hiểu rõ Trình Vũ Phỉ, cô ấy rất ít khi cãi lời ba mẹ mình, coi như có thể vì tình cảm mà phản kháng, cuối cùng cũng không chịu được khi cha mẹ cô ấy cầu xin và uy hiếp.

"Có lẽ chưa gặp được người thích hợp!" Lời nói này không đúng với lòng, Trình Vũ Phỉ cũng không khỏi khẽ cười mình một tiếng.

"Tớ giới thiệu giúp cậu, tớ nhất định sẽ giới thiệu cho cậu đối tượng tốt." Tiết Giai Nhu cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này.

"Chờ một thời gian ngắn nữa đi!" Trình Vũ Phỉ ăn thức ăn, "Cậu cứ như muốn đem tớ nhanh chóng bán ra ngoài?"

Tiết Giai Nhu nhìn Trình Vũ Phỉ lúc lâu, cũng muốn thừa nước đục thả câu, "Vũ Phỉ, cũng nhiều năm như vậy rồi, nên để xuống cũng nên buông xuống, đừng nói hai người chưa bao giờ ở cùng nhau, coi như đã từng ở chung một chỗ, buông ra đi sống chết giữ lấy như vậy là rất ngu xuẩn. . . . . Như cậu được tính là gì?"

"Mặc kệ cậu có tin hay không, trong nhiều năm nay, tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra việc gì với người kia, một chút cũng không có." Cô đã nói chân thành và cũng thật sự nghĩ như vậy. Trước đây rất lâu, còn từng có ảo tưởng, có lẽ hai người còn có một phần vạn tỷ lệ với nhau, cho đến có một ngày, cô hỏi tin tức về anh từ đám bạn ở trường trung học, biết được tin tức của anh. An Diệc Thành học một trường đại học, nhưng lại nghỉ học, không người biết tung tích của anh. Cho đến bây giờ An Diệc Thành đều đặt việc học tập là một phần quan trọng nhất của anh, hy vọng duy nhất của mẹ anh là anh dựa vào học tập để thành công, người như anh lại lựa chọn nghỉ học. Trong nhóm bạn học có người suy đoán, có lẽ vì anh ra nước ngoài để tìm bạn gái Hạ Tư Tư, khi đó Hạ Tư Tư đang du học ở nước ngoài.

Một người đàn ông dám vì một người phụ nữ vứt bỏ việc mình từng xem là sinh mạng, tình cảm như vậy, người ngoài nhìn vào cũng thấy vì một thứ mà mình mong muốn cũng thật tầm thường.

Có một ngày, Trình Vũ Phỉ nằm ở trước máy vi tính, yên lặng nhìn các bạn học nói, cuối cùng khép lại lòng mình, cô không bao giờ muốn biết tin tức của anh nữa, từ giờ phút bắt đầu, cô đã ý thức được hai người thuộc hai thế giới không liên quan đến nhau, tất nhiên không nên xuất hiện cùng một chỗ.

Cô không biết tại sao mình lại rơi nước mắt, giống như là dùng cách tốt đẹp này đặt dấu chấm hết, cô tự thấy đây là một nghi thức kết thúc buồn cười.

Tiết Giai Nhu nhẹ nhàng thở dài, "Tìm một người đàn ông tốt gả đi, An Diệc Thành, anh ta không thích hợp với cậu." Tiết Giai Nhu lắc đầu một cái, "Anh ta không còn là người thiếu niên áo trắng của quá khứ trong lòng cậu đâu, anh ta đi theo Cố Trường Dạ, ở trong nước thế lực rộng lớn bao nhiêu, chúng ta đều không thể tưởng tượng được, mà anh ta có thể trở thành tâm phúc của Cố Trường Dạ, có chút bản lãnh không phải người nào cũng có thể làm được?"

Những năm sau này, thật ra thì Trình Vũ Phỉ cố ý tránh những tin tức của người kia, đối với lời nói của Tiết Giai Nhu, hiểu một chút, lúc này gật đầu một cái.

Tiết Giai Nhu tiếp tục nói, "Đừng nói đến cuộc sống trước đây của anh ta. . . . . ." Cô dừng một chút, "Scandal của anh ta và Hạ Tư Tư đã truyền nhiều năm như vậy, là thật hay giả, người sáng suốt đều rõ."

Từ lúc học trung học đã có lời đồn An Diệc Thành và Hạ Tư Tư ở cùng một chỗ, chỉ là người trong cuộc chưa bao giờ có đáp trả gì.

Trình Vũ Phỉ mấp máy môi, đột nhiên không biết mình nên nói gì.

Tiết Giai Nhu lại ném một quả boom tấn ra, "An Diệc Thành có một đứa con, mặc dù không công bố ra ngoài, nhưng mọi người trong ‘Hoàng Thành’ đều biết rõ. . . . . ."

Trình Vũ Phỉ đột nhiên hiểu, đây mới là lời mà hôm nay Tiết Giai Nhu muốn nói với cô nhất, không nên lãng phí thời gian với An Diệc Thành. Tiết Giai Nhu có thể chấp nhận Trình Vũ Phỉ vờ ngớ ngẩn nhưng trong lòng có một người đàn ông, nhưng không thể chấp nhận bạn tốt của mình khi nào cũng nghĩ tới một người đàn ông đã có gia đình, đó cũng ranh giới cuối cùng, các cô cũng cần có ranh giới cuối cùng.

Sắc mặt Trình Vũ Phỉ đột nhiên trắng bệch, Tiết Giai Nhu cũng không nói thêm gì nữa.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cô nghĩ đến đây để an ủi bạn tốt của mình, lại bị Tiết Giai Nhu khuyên.

Buổi ăn cơm gần kết thúc thì Tiết Giai Nhu nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt đang bình thường lập tức thay đổi. Trình Vũ Phỉ trong lòng cũng biết có chuyện xảy ra hỏi, "Thế nào?"

"Bảo mẫu gọi điện thoại tới nói Nhân Nhân không biết đi đâu, cô ấy không tìm được bé."

"Vậy cậu mau trở về tìm đi." Định nói nhiều một chút, suy nghĩ một lát thì lựa chọn không nói gì. Lúc này Nhân Nhân buồn bực có lẽ là do bố mẹ ly hôn, nhưng bây giờ nói ra, cũng chỉ làm cho Tiết Giai Nhu thấy ngột ngạt.

Tiết Giai Nhu gật đầu một cái, nhưng vẫn đi trước quẹt thẻ rồi mới rời đi.

Trình Vũ Phỉ nhìn chằm chằm đồ ăn đầy bàn, tâm sự cũng nặng nề, cô cầm chiếc đũa lên, liều dốc sức gắp đồ ăn vào miệng, giống như làm như vậy có thể làm cho cảm giác dạ dày trống trải được lấp đầy.

Mãi cho đến khi cô cảm thấy dạ dày cũng không căng được nữa, lúc này mới chuẩn bị rời đi.

Chỉ là đi ra khỏi nhà hàng không xa, cô tựa vào thùng rác ói như điên, trong dạ dày không ngừng co bóp, thức ăn mới vừa ăn, cô phun ra rất lâu, nước mắt cũng rơi ra ngoài, cô đứng tại chỗ nghỉ ngơi một lát, lúc này mới lấy ra khăn giấy lau chùi miệng mình.

Sau khi cô sửa sang mình xong, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, cô xoay người, nhìn thấy một chiếc xe đậu cách mình không xa, quen mắt như vậy, thậm chí cô có thể đoán được người trong xe dùng ánh mắt gì thưởng thức vẻ nhếch nhác của mình.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, An Diệc Thành liếc mắt nhìn người phụ nữ cách đó không xa, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ, "Lên xe."

Chương 3

 

Anh hận cô, mỗi lần nhìn vào ánh mắt anh thì cô luôn nhìn thấy rõ có sự thù hận, rõ ràng như vậy, nhưng hình như không phải là muốn róc xương róc thịt cô, cô không nói được cảm nhận của mình trong giờ phút này, người đàn ông này thế nhưng hận mình.

Cô ngồi lên ghế bên cạnh tài xế, mặt mày rủ xuống. Cô đã từng nghĩ tới quan hệ tốt nhất với anh trong quá khứ, đó là một ngày, hai người gặp trên đường, anh dừng bước, chào hỏi cô, còn nhớ cô từng là bạn học của anh, vậy là tốt nhất. Kém nhất, cũng không coi là kém cõi nhất, nhưng có khả năng nhất, nhưng mà cũng chỉ là anh hoàn toàn không biết cô là ai. Loại cảm giác này không phải chưa từng có, sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, cả lớp cùng đi ăn bữa cơm chia tay, cô lấy dũng khí cầm một ly rượu tới trước mặt anh, mời anh một ly, anh nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ nhưng có mấy phần kinh ngạc, giống như anh hoàn toàn không biết cô. Thái độ xa lạ như vậy, làm cho cô trực tiếp uống hết ly rượu bức người đó, mới có thể đè nén ghen tuông trong lòng.

Cô cho là kém cỏi nhất chỉ là không nhớ đến cô, xem như cô chưa từng tồn tại trong cuộc sống của anh, thì ra đây không phải là kém cỏi nhất, kém nhất là anh lại hận cô.


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .